Sau khi vào tới Sài Gòn, tôi và kỹ sư viễn thông Trần Văn Huy –
người vừa mới tham gia khối 8406 và Phong trào đấu tranh dân chủ Việt Nam, cùng
chị Hồ Thị Bích Khương ghé thăm hội thánh Tin Lành Mennonite của mục sư Nguyễn
Hồng Quang đặt tại Quận 2, TP Sài Gòn, chúng tôi có gọi điện cho em sinh viên
Lê Viết Thắng, cô Nguyễn Thu Trâm tới cùng nói chuyện. Sau bữa cơm trưa hơi
muộn, chúng tôi mãi trò chuyện tới khoảng 4 giờ chiều ngày 14/6/2010 mới xong.
Chia tay mục sư Nguyễn Hồng Quang và hội thánh Tin lành, tôi – Ms Nguyễn Trung
Tôn, chị Bích Khương, cô Thu Trâm cùng sinh viên Lê Viết Thắng rủ nhau ghé thăm
gia đình mục sư Dương Kim Khải tại quận Bình Thạnh cũng tại TP này. Chúng tôi
cũng tạm chia tay kỹ sư Trần Văn Huy để em Huy có việc riêng đi nơi khác theo
dự định mà tôi sẽ kể lại buổi gặp gỡ gia đình mục sư Dương Kim Khải trong một
bài viết khác tựa đề là : “Ngôi Thánh Đường Bất Đắc Dĩ ” sắp tới đây…
Khoảng hơn 7 giờ tối chúng tôi ghé thăm nhà riêng anh kỹ sư
ngành ngân hành tham gia đấu tranh dân chủ từ nhiều năm qua, cũng trong khối
8406 – là Đỗ Nam Hải, qua điện thoại anh Hải hẹn gặp chúng tôi tạiquán Bích Vân trên đường
Nguyễn Kiệm, quận Phú Nhuận đối diện ngay với nhà anh, vì tiếp khách
ngay trong gia đình anh không được tiện do bố mẹ đẻ anh chưa thông cảm lắm với
những người đối kháng chế độ CSVN như chúng tôi.
Tại đây chúng tôi gặp luôn cả Mục sư Tin lành Phạm Ngọc
Thạch cũng là thành viên Khối 8406. Khi vừa bước vào quán ăn mà anh Hải chỉ cho
thì chúng tôi đã thấy có nhiều công an CS mặc thường phục đã đợi sẵn chúng tôi
tại đó rồi. Họ quan tâm từng bước đi của chúng tôi khi qua theo dõi nghe trộm
trên điện thoại, nên biết rõ nhóm chúng tôi đã có mặt tại Sài Gòn từ một vài
hôm nay. Ngoài ra cũng lúc ấy anh Đỗ Nam Hải nói cho chúng tôi biết thêm là
những người này vẫn luôn theo dõi anh mỗi ngày như vậy, nên anh nhớ rõ mặt từng
người một. Trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn cũng là lúc bữa ăn nhẹ do anh Hải gọi
ra và được nhà hàng đưa đến để chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Dường
như Thiên Chúa muốn kéo dài buổi nói chuyện của chúng tôi nên trời càng ngày
càng mưa nặng hạt khiến chúng tôi không thể ra về được theo tính toán của mình.
Mặc cho trời mưa to hoài như vậy nhưng lực lượng công an CS
mặc thường phục vẫn bám sát chúng tôi rất chặt chẽ như hình với bóng. Họ còn
gọi điện liên tục về chỉ huy để tăng cường thêm lực lượng, có tên đi lại sát
chỗ chúng tôi ngồi để quan sát rồi lại ra gọi điên cho ai đó, có lẽ anh ta đã
báo cáo cho lãnh đạo về những người lạ mặt như tôi, chị Bích Khương và sinh
viên Lê Viết Thắng đang được Đỗ Nam Hải tiếp. Thế nên lực lượng an ninh CSVN
lại tiếp tục được bổ sung thêm đông đảo hơn nữa, chúng tôi không biết rõ số
lượng cụ thể là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không dưới mười người.
Đến khoảng 10 h tối chúng tôi quyết định rời quán khi trời
hơi ngớt hạt mưa và cuộc trò chuyện kéo dài gần 3 giờ đồng hồ, thật thú vị và
đã mãn nguyện. Thế nhưng thật thất vọng khi mà chúng tôi ai nấy đều không thể
dùng điện thoại để liên lạc được với các hãng taxi trong thành phố, vì tất cả
điện thoại đều mất tín hiệu một cách bất ngờ đến khó hiểu… Con đường Nguyễn
Kiệm, quận Phú Nhuận này lại là đường cấm xe ô tô qua lại, chúng tôi đành men
theo vỉa hè ngược chiều tiến về phía ngã tư Phú Nhuận, lúc ấy bên cạnh chúng
tôi là những chú công an ăn vận thường phục như đám du thử du thực hay xã hội
đen vậy, lặng lẽ bám sát cùng đồng hành trong mưa không rời nửa bước tất cả
nhóm anh chị em chúng tôi. Khi tới cây xăng ngã tư Phú Nhuận thì thấy bất ngờ
có hai chiếc Tac-xi ghé lại mà không phải do chúng tôi gọi điện hẹn mời họ đến
đón trước. Thế là bốn người chúng tôi cùng ào lên một chiếc xe, khi xe vừa
chuyển bánh được chừng 20 m thì các chú công an mặc thường phục này đã ra hiệu
cho chiếc xe phải tấp vào lề đường, rồi họ ra lệnh cho xe chạy thẳng về công an
quận Phú Nhuận. Ngay trên xe Tac -xi đã bị toán công an CS khống chế này, chúng
tôi tranh thủ gọi điện báo tin ngay cho anh Đỗ Nam Hải, anh Nguyễn Khắc Toàn
ngoài Hà Nội và một số anh em khác được biết về tình hình là toàn bộ Nhóm chúng
tôi đã bị an ninh CSVN bắt giữ trái phép, hết sức vô cớ…
Xe Taxi chạy về tới công an quận Phú Nhuận chúng tôi được
đổ thẳng xuống giữa sân bên trong, trời lại mưa nặng hạt hơn nên chúng tôi vội
vàng chạy vào hè để trú mưa. Tại đây chúng tôi không được ai tiếp đón nên cùng
nhau hát vang Thờ phượng Thiên Chúa. Một công an như điên loạn khi thấy chúng
tôi hát Thánh Ca anh ta quát lên: “ Đây không phải là nơi sinh hoạt tôn giáo,
chúng mày có ngậm miệng lại không thì bảo ? ”, rồi họ đưa chúng tôi vào một căn
phòng và đóng cửa sập lại. Chị Hồ Bích Khương lớn tiếng phản đối ngay:“ Đây là
đồn công an, nhân dân đã nộp thuế nuôi công an CSVN để bảo vệ an ninh của đất
nước này, không phải là xây dựng để nuôi công an để bộ máy công an các anh cấu
kết cùng lũ lưu manh, du côn trà trộn bắt người bắt người trái pháp luật giữa
đường đâu nhé!” . Nhưng tất cả công an ở đây dù có nghe được như vậy cũng đều
như giả câm giả điếc, nên không một ai lên tiếng đáp lại gì lời phản kháng đầu
tiên của chị Bích Khương.
Trong căn phòng rộng của công an Phú Nhuận chúng tôi tiếp
tục hát vang thờ phượng Chúa. Chuông điện thoại của cô Nguyễn Thu Trâm đổ reo
vang tiếng chuông lảnh lót. Trước khi đến nhà anh Đỗ Nam Hải, Thu Trâm có đem
chúng tôi đã ghé qua nhà thăm cụ Lê Quang Liêm nhưng cụ đi vắng có lẽ vừa trở
về nên gọi để hỏi thăm. Thu Trâm nghe điện thoại nói luôn tình hình chúng tôi
vừa bị công an CS bắt trái phép thật trắng trợn ngang nhiên không coi pháp luật
là gì cả, và Trâm nói rõ cho cụ biết có chị Hồ Bích Khương, Ms Nguyễn Trung
Tôn, …đều bị bắt cùng đang bị nhốt ở công an quận Phú Nhuận. Cụ Lê Quang Liêm
là Hội trưởng Giáo hội Phật Giáo Hòa Hảo Việt Nam đã hỏi thăm chị Hồ Bích
Khương và tất cả chúng tôi rất ân cần chu đáo, sau đó cụ Liêm bảo Thu Trâm
chuyển máy cho chị Hồ Thị Bích Khương để cụ hỏi thăm và nói chuyện trực tiếp…
Ngay lúc đó bỗng cánh của phòng mở toang ra bất ngờ, toán công
an mặc thường phục xông vào ngổ ngáo, bậm trợn, một người trạc 50 tuổi lao
nhanh về phía chị Bích Khương rồi như con thú đói mồi một tay hắn xoắn tay trái
chị quặt về phía sau, tay kia vồ chiếc điện thoại để giật cướp. Một phản ứng tự
nhiên của người bị tấn công bất ngờ như vậy, nên chị cắn ngay vào tay của viên
công an khốn kiếp này thật mạnh nhằm bảo vệ chiếc điện thoại nhưng không được,
vai trái Bích Khương đã bị gãy chưa lành nên không chịu nổi cái xoắn tay mạnh
của người đàn ông như mãnh thú làm chị kêu thất thanh : “ái, ái ôi, đau quá,
đau quá !!!..” . Chị lên tiếng thật to và dài rất đau đớn đến khủng khiếp mọi
người đều ái ngại căm phẫn tên công an thú tính đó!
Điện thoại của chị đã bị sĩ quan “an ninh nhân dân” cướp
đoạt công khai, hết sức trắng trợn ngay giữa trụ sở công an quận Phú Nhuận như
vậy đấy. Các công an CSVN bắt đầu công việc khám xét chúng tôi thật thô bạo, họ
thu giữ tất cả giấy tờ, điện thoại, máy chụp hình, không sót thứ gì trong
người…
Viên công an khi nãy xoắn tay chị Bích Khương bắt đầu hạ
giọng khi xem chứng minh thư nhân dân của tôi và chị Bích Khương, anh ta nói :“
À đây là mục sư Nguyễn Trung Tôn và Hồ Thị Bích Khương hả?”, tôi đoán chắc là
anh ta đã biết tên chúng tôi từ trước trên Mạng nhưng bây giờ mới thấy tận mặt
đây.
Thế rồi nhanh chóng, họ tách chúng tôi mỗi người ra một
phòng để thẩm vấn như hỏi cung tội phạm hình sự bị bắt quả tang vậy. Đầu tiên
là sinh viên Lê Viết Thắng rồi tới lượt tôi. Tôi được đưa đi làm việc với một
người khoảng 50 hay 52 tuổi gì đó. Vừa bước vào phòng anh ta đóng cửa sầm lại
và tay cầm chứng minh thư của tôi, miệng anh ta hỏi : “Mày tên gì hả ?”. Tôi đã
quen với phong cách làm việc hống hách và rất vô lễ của công an CSVN từ nhiều
năm nay, nên tôi thản nhiên im lặng không trả lời gì tên này một câu nào. Anh
ta đập bàn tiếp tục quát tháo: “ Mày tên gì hả? Tao hỏi sao mày không nói?..”.
Tôi nói: “tên tôi có ghi trong chứng minh thư mà anh đang cầm đấy thôi”, thì
anh ta lại lớn tiếng: “Tao hỏi mày tên gì thì mày phải trả lời tao chứ!”. Tôi
nhanh nhảu hỏi lại anh ta: “Vậy anh tên gì? Xin cho tôi biết để tôi trả lời anh
trước!”. Thế là một cái tát gió vù qua mặt tôi cùng với lời chửi tục tĩu
của anh ta “địt mẹ mày, mày bố láo quá đấy! Tao hỏi mày tên gì mà
mày không trả lời lại còn nói láo với tao hả?”.
Tôi nói: “Lãnh tụ Hồ Chí Minh của các anh đã dạy
các anh đối với nhân dân phải kính trọng lễ phép sao anh lại không làm
theo lời dậy đó mà làm việc với tôi kiểu này?” Một nắm đấm sát
mặt tôi thì dừng lại, hắn nói: “bọn tao tôn trọng từng loại người, chứ loại như
chúng mày thì không việc gì phải tôn trọng cả!”. Tôi đứng dậy mở cửa lao ra
ngoài và nói: “Tôi không làm việc với anh, anh không đủ tư cách để tôi làm
việc!”. Lúc đó Thu Trâm nghe thấy rõ, chị Bích Khương dành 3 ghé đẩu nằm cuốn
ri đô, hình như đang ngủ nhưng khi nghe tôi nói to nghe thấy thế cũng mở mắt
nhìn theo. Lúc đó có nhiều công an khác tại đồn này đều nghe thấy tôi quát lớn
tiếng lại với hắn ta…
Có lẽ viên công an này không muốn đồng nghiệp khích bác
nhau nên y trở mặt nhẹ nhàng đi theo tôi, mời tôi trở lại phòng làm việc, rồi y
xin lỗi tôi về hành động vừa rồi của anh ta với tôi. Buổi làm việc nhẹ nhàng
hơn bằng những câu hỏi của công an và trả lời của tôi. Nhiều câu hỏi của anh ta
tôi không trả lời vì tôi không cần thiết. Chúng tôi bắt đầu buổi làm việc lúc
khoảng hơn 1 h sáng ngày 15 tháng 6 năm 2010, tức là sau gần 3 tiếng đồng hồ kể
từ khi bị chúng bắt giữ hoàn toàn trái phép trong đêm tối hôm đó.
Nội dung chính khi làm việc với tôi, là công an CS muốn
điều tra mối quan hệ của tôi với kỹ sư Đỗ Nam Hải với một người tên Nguyễn Đăng
Cao Đại nào đó tại Sài Gòn mà tôi chưa hề gặp mặt anh này. Anh ta cho tôi biết
lý do chúng tôi bị bắt về công an Phú Nhuận là do chúng tôi đã tiếp xúc với anh
“Đỗ Nam Hải, một đối tượng chuẩn bị bị đảng và nhà nước khởi
tố…”. Anh còn nói : “bất cứ ai gặp Đỗ Nam Hải đều bị đưa về công an
để điều tra ngay”, anh ta nói trước mặt tất cả mọi người bị bắt hôm đó như vậy.
Kết thúc buổi thẩm vấn anh ta đưa ra yêu cầu tôi chấm dứt
gặp lại anh Đỗ Nam Hải và trao biên bản để tôi tự đọc, đến lúc này tôi mới biết
danh tính anh ta là công an bảo vệ an ninh chính trị cho đảng CSVN tên là
Nguyễn Minh như đã ghi trong biên bản. Anh yêu cầu tôi ký vào bản lấy lời khai
do anh ta tự viết từ nẫy. Tôi yêu cầu anh cho tôi một bản ghi rõ lý do tôi bị
bắt là do đã gặp anh Đỗ Nam Hải và cả lời yêu cầu của anh ta là tôi không được
gặp anh Đỗ Nam Hải nữa, nhưng anh ta không đồng ý, vì vậy tôi không ký vào biên
bản. Buổi làm việc kết thúc vào khoảng 2 h 30 sáng ngày 15 tháng 6 / năm
2010.
…Lúc ấy, tôi còn nghe văng vẳng lời chị Hồ Thị Bích Khương hát
vang bài ca chống cộng rất nổi tiếng ở hải ngoài từ phòng bên dội sang. Tôi
nghe rõ lắm lời bài hát này đã làm tất cả mấy công an rất tức giận, nhưng họ
không làm sao ngăn được lời ca của chị lanh lảnh vang lên ngay trong đêm tối,
đó là bài hát “ Hãy trả lời tôi ”. Bài hát này đã được chính chị Bích Khương
lấy làm nguồn cảm hứng để viết 1 bài cũng mang tựa đề y nguyên như thế nhân dịp
30/4/2010 vừa rồi, nhưng lần này là chị hát tặng công an CSVN ngay trong giữa
lòng sào huyệt của họ. Thật là độc đáo, thách thức vô cùng!
Tôi lấy ra tặng anh công an một cuốn chứng đạo đơn “Tình
Yêu Nào” và nói với anh ta: “Thiên Chúa rất yêu anh và tôi cũng vậy”. Tôi ghé
sang phòng chị Bích Khương thì thấy đang có một công an ngồi đó, còn
chị Bích Khương thì quấn tấm ri đô ngồi nơi xó nhà vì máy lạnh đang chạy hết
cỡ. Khoảng đến 3 h sáng họ cho chúng tôi về và yêu cầu 13 h 30 ngày 15 tháng 6
năm 2010 tiếp tục tới công an quận này để “làm việc”. Họ thu giữ tất cả điện
thoại, máy chụp hình và giấy tờ tùy thân của chúng tôi, nên chúng tôi không
đồng ý ra về vì trời vẫn còn là đêm tối và tài sản cá nhân, giấy tờ bị thu giữ
tùy tiện. Chúng có thả tất cả ra bây giờ thì chúng tôi biết đi đâu, về đâu để
nghỉ nữa đây giữa khuya khoắt thế này, thật là dã man, vô đạo? Tại sao chỉ vì
đi thăm người bạn không hề bị quản chế, không hề bị án tù treo tại gia mà chúng
tôi cũng là những người ngay thẳng không thuộc diện như vậy lại bị công an CS
TP này vô cớ bắt giữ, lục soát tịch thu tất cả tài sản, giấy tờ rồi đe dọa sỉ
nhục vô lối… Thế thì thử hỏi nhân quyền, nhân phẩm của công dân Việt Nam có
được nhà nước, có được công an chế độ CSVN này tôn trọng nữa hay không? Ngay
giữa thành phố lớn nhất cả nước mà còn bị đến như vậy thì đồng bào vùng sâu,
vùng xa xôi, hẻo lánh còn bị khốn nạn, khốn khổ đến mức nào nữa đây?
Có lẽ do biết rằng không thể thủ tiêu hay làm gì hãm hại
được chúng tôi hơn thế, bởi vì khi tất cả bị bắt giữ thì các thông tin đã được
đưa ra ngoài nhanh chóng, như chúng tôi đã kịp gọi điện cho các anh Đỗ Nam Hải,
Nguyễn Khắc Toàn biết rõ sự tình. Đặc biệt nhất là, ngay khi biết tin từ quận
Phú Nhuận thì chính anh Nguyễn Khắc Toàn ngoài Hà Nội đã kịp lên các diễn đàn
Paltakl trên mạng ở hải ngoại để cho số điện thoại về phỏng vấn chị Hồ Bích
Khương ngay trong quận công an và trực tiếp anh cũng tố cáo họ quá nhiều trên
Rom của Nguyễn Nam Phong, của chị Hải Đảo Buồn…nên họ biết đã lộ liễu và được
lệnh cấp trên phải thả chúng tôi ngay lập tức chăng? Thế nên lúc ấy một công an
tới gặp tôi và nói vỗ về: “ Thôi thế này nhé, nếu bây giờ chúng tôi trả hết mọi
thứ cho mục sư và chị em thì mục sư có đưa mọi người về nhà
không?”. Tôi nói: “ Tôi đồng ý ngay nếu các anh trả tất
cả cho chúng tôi cùng biên bản làm việc đi…”.
Họ mang điện thoại cùng chứng minh nhân dân, máy ảnh đã thu
của chúng tôi ra trả lại và đề nghị chúng tôi về ngay, lúc này là 4 h sáng ngày
15/6/2010, họ quấy nhiễu thẩm cung chúng tôi cả đêm. Việc họ vây bắt ngăn chặn
không cho chúng tôi tới thăm anh Đỗ Nam Hải là hoàn toàn vi phạm nhân quyền và
luật pháp trong nước rất nghiêm trọng. Anh Nguyễn Khắc Toàn đã phân tích cho
tôi rõ từng điểm một, công an TP Sài Gòn đã chà đạp nghiêm trọng lên chính Bộ
luật tố tụng hình sự của nước CHXHCN VN ra sao, vi phạm những quyền Con người
nặng nề như thế nào mà trong khi đó thì họ đang nhân danh là người của các cơ
quan bảo vệ pháp luật XHCN, bảo vệ cuộc sống bình an của nhân dân! Thật là mỉa
mai và hài ước vô cùng tận!
Nhưng trước khi ra về chúng tôi đề nghị lập biên bản ghi rõ
lý do bắt giữ và thẩm cung chúng tôi, là do họ không cho chúng tôi gặp anh Đỗ
Nam Hải. Họ không đồng ý, chúng tôi cũng biết trước nhưng chúng làm trái pháp
luật chúng tôi cứ đấu tranh để đòi. Trong lúc chúng định trả điện thoại lại thì
chị Bích Khương đã cầm điện thoại nói: “Bọn bay để cho tao gọi điện cho con
trai ở nhà chưa biết sao đây, vì nó sẽ hoảng sợ nếu cả đêm nay, mẹ không gọi
điện về cho biết tin tức ra sao cả?”. Trên thực tế chị Khương đã gọi điện ngay
cho anh Nguyễn Khắc Toàn để thông báo tình hình diễn biến đến lúc đó. Anh
Nguyễn Khắc Toàn thông báo khẩn cấp cho anh Nguyễn Nam Phong điều hành trên Rom
“Tranh luận dân chủ và chính trị” ở bên Hoa Kỳ để phỏng vấn chị trực tiếp, lúc
ấy là khoảng hơn 4 giờ sáng. Mấy tên công an đứng ngay đó đã nhận ra chuyện quá
tày trời, hết sức nguy hiểm như thế đó, nên chúng đổ xô lại giật điện thoại của
Bích Khương và việc xô xát này làm cho trên diễn đàn đêm hôm ấy mọi người đều
biết rõ qua thu âm trực tiếp. Và qua đó chắc chắn họ biết được công an CSVN đã
đàn áp dân lành vô tội trái phái luật ngay trong đồn công an của chúng. Thế rồi
công an lại tuyên bố không cho chúng tôi về nữa để sáng mai làm việc thẩm vấn
tiếp tục, tức là lại diễn màn đàn áp, khủng bố, đánh đập thô bạo…Chúng tiếp tục
lại thu hết điện thoại, máy ảnh, chứng minh thư nhân dân, tiếp tục giam giữ tất
cả chúng tôi đến ngày mai để giao cho công an thành phố xử lý giải quyết tập
2…vv…..
Chị Bích Khương muốn vạch trần cho công luận hải ngoại và
trong nước tại chỗ biết nên nhanh chóng cầm chiếc điện thoại của mình mà chúng
vừa giật xong bỏ lên bàn nhưng chưa kịp cất đi rồi chị vào buồng vệ sinh nữ
đóng chặt cửa gọi điện tiếp cho anh Nguyễn Khắc Toàn ngoài Hà nội. Ngay lập tức
anh Nguyễn Khắc Toàn ở Hà Nội liên lạc với điễn đàn Tranh luận chính trị dân
chủ của anh Nguyễn Nam Phong bên Mỹ lại đã trực tiếp phỏng vấn chị Bích Khương
khi chị đang phải đứng trong nhà vệ sinh công an quận Phú Nhuận. Tất cả công an
CS rất bực mình thu hết điện thoại của chúng tôi nhưng không thể mở khóa nhà vệ
sinh để thu lại điện thoại của chị Bích Khương đang tường trình trực tiếp. Thế
rồi vì điện thoại hết pin nên cuộc nói chuyện của chị Khương với Rom Nguyễn Nam
Phong đành dở dang. Lúc này công an lại đưa chúng tôi lên phòng tầng cao hơn.
Chị Bích Khương đi lại đóng cửa khóa trong luôn không cho công an vào nữa, Bích
Khương tiếp tục nạp pin để nói chuyện trên diễn đàn, lúc này cô Thu Trâm cầm
điện thoại để nói chuyện thay cho chị Bích Khương. Công an biết rõ tất cả nên
đứng ngoài đập của bắt mở ra để dập tắt cuộc phỏng vấn trực tiếp với Rom chống
Cộng ở hải ngoại. Lúc này Thu Trâm đang trả lời phỏng vấn ở góc nhà, khi thấy
mấy công an tiến lại gần Thu Trâm, chị Bích Khương đã đưa chân gác qua ghế tôi
đang nằm ngăn công an không cho đến gần để cướp điện thoại của Thu Trâm bảo vệ
cuộc phỏng vấn đang diễn ra tại đây. Thật là sự kiện độc đáo chưa từng có bao
giờ cả vì nó diễn ra ngay trong sào huyệt của công an CSVN và lại do các thành
viên nữ khối 8406 thực hiện!
Có lẽ do biết rõ chị Bích Khương bị thương đau vai nếu
đụng vào sẽ có hại nên tên này không đi bừa qua Bích Khương nữa để đến gần Thu
Trâm, nên Thu Trâm đã trả lời khá đầy đủ chi tiết với diễn đàn ngay đêm hôm đó.
Cho đến lúc chuẩn bị chào tạm biệt diễn đàn thì chị Khương mới bỏ hai chân
xuống và ngay lập tức chiếc điện thoại lại phải chia tay chủ nhân vì các
công an lại xông vào cướp mất. Dây nạp điện thoại bị dật đứt không thể dùng
được nữa, thật thô bạo hết sức.
Chúng tôi chợp mắt được một chút thì trời đã tang tảng
sáng. Khoảng 7 h hay 7 h 30 công an lại tiếp tục làm việc thẩm vấn trái phép
với chúng tôi. Tôi được đưa lên tầng 4 của căn nhà này, nhưng không ai thẩm vấn
mà chỉ ngồi nói chuyện với mấy chú công an đồng hương tỉnh Thanh Hóa và là dân
miền Bắc thôi. Một lát sau thấy Thu Trâm cũng được đưa lên, không ai thẩm vấn
chúng tôi gì cả. Một lát sau tôi thấy chị Bích Khương vừa đi vừa chạy, phía sau
chị có nhiều công an đi theo như đuổi. Chị Khương gọi tôi và nói to: “ Mục sư
ơi !.. bọn công an này nó đánh Bích Khương”. Tôi thấy thằng đàn ông khoảng 35
tuổi chỉ vào mặt chị Khương chưởi loại này loại kia rất tục tĩu. Tôi thấy chị
Bích Khương cũng đưa tay lên chỉ vào mặt nó: “Mày là nhãi ranh mất dạy mày dám
đánh tao à? mày hỗn láo còn dám đưa tay chỉ mặt tao nữa à?”.
Chị Bích Khương chỉ tay vào mặt người đó và nói: “mày là
công an hay hành xử côn đồ mày dám đánh dân như vậy sao?”. Vù vù, bộp bộp,
người đàn ông đưa tay tát hai ba tát vào mặt chị Bích Khương thật mạnh. Một
phản tự nhiên chị Bích Khương nhìn quanh tháy chiếc bình hoa trên bàn bước lại
bê ngay chiếc bình hoa trên bàn ném về phía tên công an thô bạo vừa tát mình,
nhưng cậu ta đỡ được nên chỉ bị một mảnh vở nhỏ liếc qua gần khóe miệng chảy
máu tý chút thôi. Nó nổi khùng lồng lộn như một con sư tử đói mồi, nó lao lại
đá đấm túi bụi vào người chị Bích Khương. Chị bị ngã vật xuống sàn nhà ngất lịm
đi. Công an nhanh chóng đưa tôi khỏi phòng rồi trả đồ lại cho tôi và đưa ra
khỏi cơ quan công an quận Phú Nhuận, lúc này khoảng 11 giờ trưa ngày 15 tháng
6. Có lẽ họ không dám để tôi chứng kiến toàn bộ cảnh rất nhiều công an nam trẻ
khỏe, lực lưỡng ra sức tra tấn tàn bạo một người phụ nữ mảnh mai, yếu đuối,
kiệt sức lực và trên mình còn đầy thương tích do đòn roi của nhà tù CSVN gây ra
cho chị chăng? Nhất là trên bả vai tay trái chị Khương đã bị thương gãy xương
bả vai vẫn chưa liền hẳn và chưa được tháo đinh, nẹp ra nữa. Sau đó tôi còn
được biết lũ công an CS đó thi nhau đánh đập chị rất tàn bạo, khi thấy chị ngất
lịm đi chúng múc nước đổ thẳng vào mặt cho tỉnh rồi lại đánh tiếp cho ngất lên
ngất xuống nữa….Thật là lũ mặt người dạ thú hết sức vô nhân tính.
Tôi ra
khỏi công an quận, đi lang thang trên đường rồi ghé vào một quán cà phê uống
cho tỉnh ngủ và đỡ mệt mỏi. Tôi gọi điện báo cho mục sư Thân Văn Trường biết
mọi tình hình. Bỗng nhiên lại thấy một công an mặc thường phục bước vào và đề
nghị tôi rời chỗ này ngay, y nói là không nên lang thang ở chốn này nữa. Tôi
uống xong ly cà phê rồi gọi điện cho kỹ sư Trần Văn Huy tới đón tôi về nhà trọ.
Tại đây tôi gọi điện cho chị Bích Khương và Thu Trâm nhưng không được, tất cả
số máy đều tắt ngấm, tôi gọi cho sinh viên Lê Viết Thắng thì được biết công an
đã áp giải em về trường. Khoảng đến 12 h 30 phút trưa ngày 15/6/2010, kỹ
sư Trần Văn Huy bỗng nhận được điện thoại của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn từ Hà
Nội cho biết, anh vừa nhận được một cuộc điện của 1 bảo vệ công viên Gia Định 2
tại quận Phú Nhuận báo tin cho anh biết, là chị Hồ Thị Bích Khương đã bị một lũ
gồm 4 nam ăn vận mặc thường phục đi xe máy và trên một tacxi trắng, ném xuống
công viên Gia Định và chị không nói được gì cả. Đồng thời ngay lúc đó anh Toàn
lại thông tin tình hình và số điện thoại cho Rom của Nguyễn Nam Phong, lập tức
diễn đàn này lấy số phone đó để phỏng vấn trực tiếp người bảo vệ công viên Gia
Định, Sài Gòn này trong mấy phút. Anh Nguyễn Khắc Toàn giục kỹ sư Huy lên đường
đón Khương đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay và nhắc Huy phải chụp ngay mấy tấm
hình tại đó và trong viện làm bằng chứng tố cáo tội ác công an CSVN.
Em
Trần Văn Huy nghe lời vội vàng bắt xe lai – xe ôm đi kiếm chị Bích Khương và
đưa chị bằng Ta xi vào bệnh viện đa khoa quận Phú Nhuận điều trị. Sau này
tôi còn được biết anh Toàn đã thông báo tình hình khẩn cấp này không chỉ riêng
đến diễn đàn Nguyễn Nam Phong mà cả Rom Tiếng nói tự do của người dân Việt Nam
mà chị Hải Đảo Buồn là một trong những người phụ trách biết tình hình nguy ngập
đang diễn ra. Đồng thời anh cũng chính thức kêu gọi mọi đồng bào hải ngoại trên
các Rom này hãy ra tay giúp đỡ hoàn cảnh của Hồ Bích Khương, Thu Trâm… trực
tiếp chút tài chánh để cứu chữa vết thương do công an CS gây ra cho các chị
cũng như cả nhóm chúng tôi.
Tôi
vội vã biết tin tới ngay bệnh viện đa khoa Phú Nhuận, khi tới nơi tôi được bác
sỹ ở đây cho biết tình hình của chị Bích Khương rất yếu, các bác sỹ phải chuyền
dịch để tăng huyết áp cho chị. Qua một đêm và một buổi sáng bị công an Phú
Nhuận thẩm vấn xét hỏi và đánh đập hành hạ liên tục hết sức tàn bạo, lại không
ăn uống, nghỉ ngơi, cộng thêm vai trái đang bị đau rất nặng nên chị bị tụt
huyết áp, suy kiệt. Lúc ấy Chị Bích khương vẫn chưa nói được gì mà chỉ ra hiệu
cho tôi biết là đầu chị rất đau mà thôi rất có thể công an đánh tổn thương não.
Bác
sỹ ghi vào giấy khám bệnh là đa chấn thương, nghi bị chấn thương sọ não nên cho
chị chụp phim để kiểm tra sọ não của chị. Khoảng gần 2 tiếng nằm tại bệnh viện
này, chị Bích Khương đã dần dần tỉnh lại. Chúng tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng của
những tên công an mặc thường phục xuất hiện lảng vảng ở đây nên không yên tâm
cho sự an nguy của chị khi điều trị tại đây. Tôi quyết định cùng kỹ sư Trần Văn
Huy đưa chị Bích Khương về nhà trọ nghỉ tạm. Khoảng 10 h đêm tôi nhận được
điện thoại của cô Thu Trâm báo tin cho biết là chị đã bị công an chuyển tới nhà
B – 34 đường Nguyễn Văn Cừ, là cơ quan bộ công an tại Sài Gòn để thẩm vấn và
vừa được thả ra nên báo cho chúng tôi yên tâm. Sáng 16 tháng 6 /2010 tôi có
công việc phải tập trung tại giáo hội, kỹ sư Huy đã đưa chị Bích Khương tới
trạm hồi sức của hội thánh Tin Lành Mennonite nơi mục sư Nguyễn Hồng Quang sử
dụng giúp đỡ những tin đồ lâm nạn để được chăm sóc tiếp tục. Tối hôm đó tôi lại
bắt xe lai để tới thăm chị. Thấy chị đã có nhiều tiến triển tốt về sức khỏe tôi
rât mừng nên sáng hôm sau tôi chia tay mọi người tiếp túc đi về nơi tôi có công
việc. Điều đáng nói nữa là, khi chúng tôi yêu cầu bệnh viện Phú Nhuận cung cấp
bệnh án, có đóng dấu, ký tên xác nhận đàng hoàng để chứng minh đã bị công an
CSVN thành phố mang tên bác Hồ này bạo hành thì dứt khoát tất cả y bác sỹ ở
đây, họ không thực hiện chức năng như vậy giống như các trường hợp nạn nhân
khác khi lâm nạn.
Tôi
biết ngay là đã có bàn tay của công an CS can thiệp tích cực nhằm phi tang tội
lỗi của họ gây ra cho thường dân Việt Nam. Như thế là, toàn bộ tội ác hàng ngày
của công an CS trong nước gây ra cho người dân Việt Nam ở miền Bắc hay miền
Trung hoặc là miền Nam đã được cả hệ thống chính trị, hay dân sự của chế độ độc
tài toàn trị bảo kê, che chắn tuyệt đối hết mức.
Những tưởng
chị Khương sẽ được yên ổn trong khi dưỡng bệnh tại hội thánh mục sư Nguyễn Hồng
Quang, nhưng không ngờ ngay ngày hôm sau công an CS thành phố lại
tới nhà Ms Quang để đưa quyết định cưỡng chế khu đất này, trong đó có cả khu y
tế của hội thánh nơi chị Khương đang dưỡng bệnh. Đây là nơi mà Ms Quang đã mua
và đang sử dụng ổn định cho công tác của hội thánh. Thấy tình hình căng thẳng
và không muốn gây thêm rắc rối cho những người xung quanh nên tôi quyết định
tạm ngừng công việc đang dở dang của mình tại Sài Gòn để đưa chị Bích Khương
trở về miền Bắc.
Trên
đường đi về Bắc sức khỏe của chị lại trở nên tồi tệ hơn nên chúng tôi phải
xuống khỏi xe để tiếp tục vào một bệnh xá ven đường để chuyền nước và cho chị
nghỉ ngơi. Phải mất 3 ngày 2 đêm tôi mới đưa chị Bích Khương về tới quê nhà ở
Nghệ An…
Cũng
phải nói lời cám ơn tới Diễn đàn của chị Hải Đảo Buồn bên Hoa Kỳ đã nhanh chóng
hưởng ứng lời kêu gọi của anh Nguyễn Khắc Toàn nên chúng tôi mới có chút quà
nhỏ để có chút kinh phí trở về miền Bắc và mua chút thuốc thang tạm chữa chạy
các vết thương do công an CS đánh đập gây ra. Thật là cảm động trước những tấm
lòng nhân ái của đồng bào tỵ nạn CS ở hải ngoại xa xôi đã dành cho những người
tranh đấu vì dân chủ, tự do, nhân quyền như sự đóng góp bé nhỏ của chúng tôi.
Hiện
tại do thấy vẫn mệt mỏi, kiệt sức trong người nên chị Bích Khương đã đi khám
siêu âm để kiểm tra sức khỏe sơ bộ thì phát hiện ra mình bị nhiều chứng bệnh,
có lẽ do những đòn đánh hiểm độc của công an CSVN nhiều lần trong tù và khi đã
ra ngoài xã hội mà chuyến đi Sài Gòn vừa rồi rất là điển hình. Cho nên chị
Khương đã bị tổn thương nội tạng, bị u phổi, nhân xơ tử cung, chân tay mệt mỏi,
đa chấn thương nhiều nơi trên cơ thể nữa. Chị đang phải điều trị tại thuốc men
tại bệnh viện huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An nhưng hoàn cảnh gia đình quá nghèo
khổ không biết rồi sẽ ra sao nữa đây. Tôi được chị gọi điện cho hay đến thứ hai
này thì bệnh viện mới làm thủ tục cho chị đi khám tổng quát trên bệnh viện tỉnh
Nghệ An.
Khi
đã trở về Thanh Hóa được ít ngày, tôi còn được anh Nguyễn Khắc Toàn cho biết,
là khi bản tin nhanh duy nhất trên trang Đối Thoại bên Mỹ đưa ngay trong đêm
14/6/2010 thì đến buổi chiều, vào lúc gần 16 giờ ngày 15/6/2010 đại diện hãng
thông tấn Pháp – AFP có văn phòng tại thủ đô Hà Nội đã gọi điện phỏng vấn anh
Toàn trong ít phút để xác minh thực hư sự việc nghiêm trọng mà nhà cầm quyền
độc tài CSVN đã gây ra cho chúng tôi. Nhà báo Nguyễn Khắc Toàn đã trả lời rõ
đầy đủ về vụ công an CS thành phố này đã hành hung Nhóm anh chị em chúng tôi
cho họ biết ra sao. Hãng tin Pháp AFP đã cám ơn anh Toàn cho biết chính xác,
chi tiết và cụ thể vụ việc đã diễn ra…
Xét về việc công an cộng sản bắt người không có căn cứ, vô cớ,
họ thu giữ điện thoại, máy chụp hình của chúng tôi và thực hiện thẩm vấn cả đêm
là điều trái pháp luật. Hành động quát tháo đe dọa khủng bố tinh thần, rồi đánh
đập người dân vô tội của công an quận Phú Nhuận cần phải được nghiêm trị. Đặc
biệt là họ đánh người rất dã man rồi còn mang nạn nhân đi vứt ra vườn hoa giữa
thành phố để phủi tay vô trách nhiệm là hành động của bọn xã hội đen vô nhân
tính cần phải bị lên án kịch liệt.
Tôi quyết định viết lại tường trình này nhằm đưa tội lỗi,
của công an Phú Nhuận và Sài Gòn ra ánh sáng công luận.
Thanh Hóa ngày 25-27/6/201
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét