LỜI KẾT
Thoảng nghe “phôn” réo bên tai,
Giật mình tưởng kẻng sớm mai nhà tù.....
Hình
ảnh những bộ xương còn di động trên chốn lao trường, những nấm mồ hoang
lạnh giữa rừng sâu, dư âm những tiếng thở dài lê thê xen lẫn những
tiếng rên siết quằn quại trong đêm dài tăm tối… và những cặp mắt khát
khao nhắn nhủ ngày tôi chia tay, vẫn lảng vảng vấn vít trong hồn; tất cả
như đang khẩn nài, gào thét, đòi hỏi tôi phải thực hiện “Bản di chúc sống của họ“